Đọc Truyện Thầy Ơi, Em Thích Anh!
- Fanfiction: "Thầy ơi, em thích anh!"
- Author: Linh Yunki
- Truyện dựa trên tư tưởng tạo phản dở ẹt của con bé tác giả *it's me*. Viết để tham lam tình thầy trò 1 lần xem liệu có tốt như kết quả không mà sao thực tế nhiều couple học viên và thầy giáo tới với nhau quá^^!
*
Casting: Kim Ngưu nữ ft Ma Kết nam. Khách mời: Nhân Mã.
*ngẫm lại chắc lần đầu tiên Yunki viết về couple này dù nhiều tác giả khác đã từng ghép 2 sao này với nhau. Híhí oan gia của ta, ta sẽ viết thật tử tế*
Begin...
Witten by: Ngưu Taurki
["Cứ mỗi lần xong tiết thanh nhạc của mình là thầy lại bị tụi con gái vây quanh. Thật kỳ lạ là em luôn vô tình chứng kiến cái cảnh tượng sến đặc ấy. Lúc đầu mới chập chững vào trường em đơn thuần là một con bé sinh viên năm nhất kiêu kỳ, thích sống khép kín và tự biên tự diễn với con bạn thân bây giờ rằng em ghét thầy, rất ghét và không dừng lại ở đấy đâu, hơn tất cả em cực kỳ ghét thầy.
Ngày trôi đi, lịch học của lớp có chút thay đổi. Thầy - Người em ghét lởn vởn 3 tiết trên tuần với môn học mà em nghĩ chắc lúc ấy mình bị hâm khi nói "Môn thanh nhạc là môn tệ và nhàm nhất trong chương trình học đại học". Em to gan cứ mỗi tuần hứng lên là viện lý do bị ốm, ngủ quên, bla bla các trò chỉ để nghỉ một tiết trên tuần môn của thầy. Em không như tụi nữ sinh hâm mộ thầy trong trường, em thích cái cách mình làm khi ấy. Nếu ai ghét em hoặc rằng em ghét ai sở thích c ủa em là làm lơ người ấy, coi như không khí chẳng có chút mùi vị gì cả và hơn hết em thích làm người ghét em hay thầy - kẻ em ghét càng ghét em hơn. Em lúc ấy không thích đùa chút nào, em cứng đầu không phục cứ mỗi lần thầy chọc một học viên nào ấy trong giờ để xua đi không khí trầm trầm của lớp làm tụi kia cười nghiêng ngả... em nhếch mép khinh nhờn cái trò đùa chả vui tẹo nào của thầy. Em vẫn ghét thầy, thế đấy ạ!
Em tự hỏi sao cứ mỗi lần thấy mặt thầy lởn vởn trong khuôn viên rộng lớn của trường mà toàn em vô tình gặp thôi, cả lúc tụi con gái bu tới chỗ thầy lải nhải như hỏi bài thầy ý... em bị ngứa mắt kinh khủng. Em đứng lặng nhìn phản ứng của thầy, khi thầy cười với mấy đứa ấy em khó chịu, em muốn xông tới nạt tụi kia một trận cái tội không có mắt nhìn người suốt ngày bám thầy. Người hơn em 8 tuổi...
Em thường tỏ ra khinh thường thầy dù trước mặt hay sau lưng, cứ vậy và cứ vậy em vô thức đứng nhìn thầy chỉ bài và cười với tụi con gái một lúc rồi ngạo mạn quay đi ngay và lập tức. Khi ấy em không hề hay biết một ánh mắt ấm áp, buồn man mác như nắng mùa thu dõi theo em tới khi bóng em khuất dạng.
Để tôn sùng cái thánh chỉ em đề ra nhờ sự ganh ghét tuyệt đối trao gửi cho thầy, em mò mẫm ngày đêm để lập hội khai trừ thầy trên Zalo nhắn gửi yêu thương. Chẳng ai biết cái page ấy admin phụ trách lại là em đâu nhỉ? Haha.... Em tự thấy thư thả đầu óc mỗi lần viết status về việc em ghét thầy. Em thích bí ẩn, viết cái gì mà người khác phải hiểu lung tung thành 2 nghĩa ý nhưng tuyệt không có dòng nào nhắc đích danh thầy... Hiển nhiên em đâu ngốc mà khai tên thầy ra nhỉ? Thầy t hanh nhạc Ma Kết.
Biến đau thương thành yêu thương hay tệ hơn là thù hận, em dần quen việc viết báo, nhật ký, tâm sự về trường mình trên ấy thì đúng hơn bởi thời gian khiến em quên việc em đã... Từng rất ngứa mắt khi thấy mặt thầy hay ghét thầy dù thầy thở em cũng ghét. Em chẳng nghe thấy tiếng thở của thầy đâu nhưng thề đấy, lúc ấy em thấy ngột và thiếu oxi kinh khủng khi thầy đứng bên nhìn em làm bài... em ghét việc chung bầu không khí với thầy. Em không nhận ra tim mình hẫng đi một nhịp khi mù ;i nước hoa rất rất nhạt của thầy vương lại sau cái quay lưng lên bục giảng của thầy... em cười khó coi và mặc định đấy là phản xạ tự nhiên khi duy trì khoảng cách 50cm với người mình ghét. Bệnh hoạn thật khi em nghĩ ra cái câu có lẽ em không ghét thầy như em nghĩ trong bộ não.
Cái page mang tên: "Thành công không khó như bạn nghĩ" do em lập thế quỷ nào ngày ngày cứ có nhiều người quan tâm theo dõi lại còn hỏi em loạn xị mấy cái nhà tỷ phú ở tận đâu đâu em không hay rằng người ta làm giàu kiểu gì. Cứ bị hỏi nhiều và điều ấy hiển nhiên làm em ức chế,hoàn cảnh đẩy em vào đường cùng, cuối cùng em chỉ họ vài ví dụ mà chẳng rõ em nói tên cái cặp vợ chồng cô Ngôn Dịch và thầy Cường tỷ phú đứng thứ 3 người Trung Quốc thứ 7 t rên Thế Giới có chuẩn không nữa. Em mệt vì giải thích lòng vòng họ mới tư duy hiểu hộ em là người ta làm giàu bằng bán hàng Amway. Nhưng sau một thời gian em dần quen với việc dạy người ta cách làm giàu và thói quen sống tốt em ngộ ra... ngay từ đầu page là lập ra để khai trừ, bài xích và nói xấu giấu mặt về thầy cơ mà?@@
Thời gian trôi, năm nhì đại học cũng ngang ngược tới, em quên rằng em vẫn ghét thầy. Và câu chuyện em ghét thầy biến động mạnh khi mà... kẻ dấu mặt thích em xuất hiện."]
Kim Ngưu end ^^!
***
"Nhóc đó gửi tin nhắn nói sẽ đợi tớ ở trước cổng Royal City gần 5 giờ chiều nay"
"Cậu sẽ đi đến chỗ hẹn chứ? Thằng nhóc đó là fan cuồng của cậu cơ mà hihi"
Cô bạn thân ngồi cạnh Kim Ngưu khẽ hích tay vào vai nó, nó khựng cái tay đang viết nốt nhạc lại 3 giây rồi nhoẻn miệng cười và gật gật cái đầu. Nó giờ đã là cô sinh viên năm 2 rồi, không còn ấu trí ghét cái thầy giáo sao chổi làm chủ nhiệm lớp cô năm nay đang đứng tít trên bục giảng kia nữa. Nhưng từ ghét tới yêu thì là một khái niệm xa vời thực tế, không còn ghét anh nhiều nữa chẳng qua là tính tình nó thất thường thôi. Trước mặt thầy chủ nhiệm là anh nó bi 871;t lẩn người giữa đám đông, biết cách không kéo sự chú ý của anh về phía mình nhiều, nó tạo khoảng cách an toàn khi dương dương tự đắc rằng nó tuyệt sẽ bình yên tới hết những tháng ngày đại học nơi tương lai.
Gần đây nó nhận ra mình hay quan tâm về đời tư của anh một cách táo bạo, nó thấy gần nửa học kỳ một này anh có vẻ trầm đi và không yêu đời, cười nhiều như năm trước nữa. Đều kỳ lạ mà nó không nhận ra là nó đang dần dần, từng chút một có thiện cảm về anh. Kết thúc buổi học chán ngắt theo tư tưởng của nó về môn thanh nhạc của anh, nó lết xác ra đường lớn gọi nhanh taxi chạy tới trước cổng Royal City đúng như lịch hẹn để gặp cậu nhóc kém n 243; một tuổi tên Nhân Mã, cái cậu fan cuồng thích chơi trò giấu mặt trên Zalo bị nó sớm lật tẩy.
Đứng hơn 15 phút, thân hình cao lớn của anh - thầy chủ nhiệm nó đang ở gần đấy tựa người vào thành tường với ly caffe trên tay ấm, anh nhướn mày nhìn nó rồi vẫy tay ra hiệu nó tới gần.
"Hì, trùng hợp nhỉ... em cứ tưởng Hà Nội mình rộng đến nỗi gặp thầy ở trường đã là may rồi"
Nó trưng nụ cười giả tạo trước mặt anh nhưng sớm bị anh gạt phăng đi và đoán được.
"Tôi không nghĩ là có ngày em cười với tôi đấy, hiểu em ghét tôi từ trước tới giờ mà... vậy nên từ giờ nếu em không cười trước mặt tôi cũng chẳng sao đâu."
"Vậy thì tốt quá!"
Nó lầm bầm miệng không may mắn lại để anh nghe thấy, anh nở nụ cười ấm áp với nó chữa trị trứng bệnh đỏ mặt đang khổ sở hành nó chỉ vì tội lỡ lời. Anh không ghét nó, trước giờ luôn là vậy mặc cho nó ghét anh thế nào, anh vẫn muốn quan tâm cái cô bé ngồi cuối lớp hay ẩn mình thật kỹ, nguỵ trang chốn khỏi tầm mắt anh là nó... quan tâm nó âm thầm mà hiển nhiên nó chẳng hay biết điều ấy.
"Em chưa về sao? Hơn 5 giờ chiều rồi em còn lang thang ở đây có chuyện gì à?"
"Em đợi bạn thôi, còn thầy khác em hả?"
Nó nhướn mày khiêu khích, 2 tay bám nhẹ balo còn chân thì đá linh tinh. Nó đợi cậu nhóc fan cuồng của nó, đợi người thích nó tới. Anh nhìn nó một hồi, đôi mắt nâu sẫm trùng lại tia gì đó khó hiểu. Anh cũng đang đợi người con gái mà tới phút cuối thằng em trai anh vẫn mỉm cười nói với anh câu: "Đừng ghét người con gái em thích, chị ấy đáng để yêu và trân trọng hơn!"
"Tôi cũng đợi người,... một cô gái trùng tuổi, trùng tên em. Tôi tò mò về cô bé admin trên Zalo ảo ấy, người khiến em trai tôi cười tới tận giây phút cuối của cuộc đời nó..."
"Oh, chắc cô bạn ấy bản lĩnh lắm thầy ha, nhưng em cũng là admin của một page trên Zalo này thầy, thành công không khó như bạn nghĩ tên page trên.... Ợ em lộn, ý em là"
"Em nói lại tên cái page đó của em được không? Thầy nghe thoáng qua là sinh viên trong trường mình lập chẳng lẽ em là..."
"Thằng Nhân Mã chết tiệt, ta mà bị lộ tẩy thì..."
Mắt anh tối sầm lại khi nghe thấy 2 chữ Nhân Mã từ miệng nó phát ra. Vậy ra nó là cô admin mà em trai anh hay nhắc tới ư? Đôi mắt biết cười, biết pha trò và tạo nên kỳ tích, Kim Ngưu là cô bé mà thằng nhóc ấy mù quáng thích ư? Anh chẳng để nó kịp phản xạ, đưa tay nắm chặt cổ tay phải của nó, kéo nó một mạch tới quán caffe lotteria gần ấy mặc cho chân anh sải những bước dài và nó thì bối rối chạy theo sau.
Tách Cappuccino đặt ngay ngắn trước mặt nó, anh nhìn nó với đôi mắt khó xử. Anh mở lời trước và dường như không để tâm đến nó trong suốt khoảng thời gian anh kể về em trai mình.
"Thầy..."
Lần đầu tiên nó im lặng nhìn anh khóc, trước giờ cứ nghĩ những câu chuyện anh kể ra dù là hài hước hay mang ý nghĩa cuộc sống cũng thật chẳng ra sao cả. Nó nhận ra mặt mình cũng chẳng kém gì anh, cậu nhóc kia khiến nó khóc thật kìa.
"Sẽ ổn thôi, mạnh mẽ lên thầy"
Nó đưa bàn tay lạnh ngắt của mình chạm vào tay anh, cái đôi tay ấm áp đang đan chặt vào nhau đặt trên bàn của anh. Không hiểu nó là người muốn làm ấm 2 tay anh hay anh làm ấm tay nó lúc này nữa.
"Tay em lạnh ngắt kìa, dù sao thì em cũng biết tình cảm của em trai tôi rồi... em muốn tôi đưa về không?"
Trời nhá nhem tối, nó ngồi sau xe máy của anh hơi thở nóng rực. Nó không muốn chạm vào áo anh để bớt sợ cái việc bị rớt xuống lòng đường, tay nó giữ khư khư cái thanh nhô ra ở đuôi xe.
"Em nói gì cơ?"
Giọng nó nhỏ xíu lại còn đi ngược chiều gió nên ngang ngược bị gió lạnh cuốn sạch âm. Nó mím chặt môi, kiêu ngạo trả lời không quên đánh mạnh vào vai anh một cái khiến anh giật mình vì gì ư? Có cô sinh viên do lớp anh chủ nhiệm dám to gan đánh anh cơ đấy, lộng quyền thật.
"Em bảo thầy đi nhanh lên, em không muốn chết đói hiểu chưa hả? Cái đồ ng... mà thôi"
"To gan nhỉ?"
Anh biết nó chẳng ưa anh, nhưng thứ cảm xúc lạ kỳ đang dâng trong lồng ngực anh khiến anh vô thức không nhận ra mình đang nở nụ cười mà lâu rồi anh không hay cười.
*
Sau khi biết được câu chuyện anh kể mà có lẽ sinh viên trường chẳng ai biết việc này ngoài nó, nó thay đổi cái nhìn về anh đến lạ kỳ mà ngay bản thân nó cũng không hề biết. Nó bắt đầu thói quen ngắm chộm bóng lưng anh mỗi lần anh quay mặt viết bài trên bục giảng. Nó tham lam muốn hít hà mùi nước hoa nhạt nhạt thoảng qua từ người anh. Nó lộng quyền đánh anh khi anh chỉ sai lỗi trên bài nhạc của nó nhưng cái khoảnh khắc ấy anh không ngạc nhiên hay tức giận, anh cười với nó mà ; còn tỏ mặt hối lỗi chẳng ra dáng thầy giáo nghiêm túc gì cả.
Anh với nó có bước ngoặt lớn trong mối quan hệ thì phải khi mà cứ vô tình gặp nhau là miệng nói không ngừng nghỉ, anh cũng thấy khoảng cách thầy trò giữa anh và nó khác hẳn với các sinh viên khác, có lẽ anh coi nó là bạn bằng vai phải lứa cũng nên và là người mà em trai anh từng thích vậy thôi. Nhưng anh không ghét những lần trò chuyện và rủ nó đi linh tinh quanh thành phố, anh tham lam muốn ở gần nó. Tên con trai hơn nó 8 tuổi,... người đàn ông 28 tuổi không hề lo lắng sẽ ế vợ mà đi coi mN 55;t nhanh chóng, anh thích ở bên nó hơn.
Tháng 4, cả trường tổ chức phong trào trồng cây xanh, là chủ nhiệm lớp anh nghiễm nhiên phải lết người giữa cái nắng đầu hè để chỉ huy tụi sinh viên bá đạo, nhí nhố của lớp. Công việc tình nguyện xem ra rất vui nhưng cũng gặp vô vàn khó khăn bởi một nhóm sinh viên nữ lớp anh là con nhà giàu, máu lười in sâu nên cứ 5 phút anh lại phải ra quán xuyến tình hình nhóm ấy. Thấy anh cứ động xíu lại chạy ra chỗ tụi con gái đang la làng vì không chịu được nắng kia nó đâm ra ng 913;a mắt. Cầm vòi phun nước vặn cực mạnh nhắm thẳng phía anh quay người lại làm anh ướt sạch người mà nó cứ luôn miệng: "Ôi em xin lỗi, thầy ơi em đang tưới cây em không cố tình làm thầy ướt đâu"
Miệng nói xin lỗi, xin lỗi liên tục mà tay không chịu chệch hướng cái vòi nước ra khỏi người anh thì đúng là sinh viên trường không ai láo như nó rồi. Đợi tới khi con bạn thân chạy tới tắt nước nó mới vờ nhún vai bất lực bởi hành động của mình, nhưng anh chẳng nổi điên với nó, lại còn nhìn mình trong bộ dạng ướt nhẹp mà cười ngốc. Thoáng qua dòng suy nghĩ làm anh giật mình bởi bản thân. Phải chăng cô nhóc đang ghen?
*
Gần về cuối năm, bài vở chất thành núi khiến nó tưởng không thở được. Môn thanh nhạc của anh cũng không ngoại lệ nằm trong danh sách đen của nó bởi trước giờ nó luôn ghét môn này, nó ngẫm nghĩ cả năm nhất nó suốt ngày trốn tiết, ngủ gục trong giờ cái môn ấy, kiến thức thì chỉ biết bằng tý xíu như lòng bàn tay vậy mà không bị thi lại còn oai phong lên lớp. Chẳng hiểu anh làm thầy giáo kiểu gì nữa chắc chắn là có bí mật kinh khủng sau vụ này cho coi.
Rời thư viện trường nó cười ngoác miệng khi thấy bóng anh trên sân trường, một phút kiểm điểm bản thân quá ư nhỏ bé đến độ cách anh 2 mét mà anh không nhận ra lại còn cười và liên tục phân bua bài giảng của mình với bà giáo sư hơn anh 5 tuổi mà không lấy chồng kia.
"Thầy ơi"
Nó đưa ngón tay thon dài của mình kéo vạt áo anh khiến anh giật mình vì bất ngờ. Nhìn bà giáo sư như muốn ăn tươi nuốt sống nó đến nơi nó càng gia sức nắm chặt vạt áo anh hơn, giọng nó có phần không như thường ngày đáy mắt cũng mất đi nét điềm tĩnh thanh cao.
"Em muốn hỏi bài..."
"Em không thấy là tôi và thầy đang bận sao? Không hiểu bài thì đến giờ giảng của thầy hỏi là được mà"
"Em thích hỏi bây giờ cô ạ"
Nó chẳng tỏ ra mình là một con bé lịch sự gì cả, thấy ghét thì phá là suy nghĩ của nó lúc này đấy thì sao.
"Thôi em cũng trình bày xong sơ qua bài thuyết trình rồi. Để em chỉ bài giúp em ấy giờ cũng được, em sẽ gửi cô giáo án sau"
"Ừm, vậy cô đi trước đây"
Bóng bà giáo sư khuất dạng nó buông vội cái tay đang giữ khư khư vạt áo anh ra, thoáng thấy tay áo bị nhăn lại anh cười thừ nhìn nó.
"Thầy cười giề? Em về đây"
"Chẳng phải khi nãy em muốn hỏi bài tôi sao? Em đùa à?"
"Em quên rồi, không nhớ muốn hỏi câu gì cả"
Nó lè lưỡi châm chọc khiến anh đỏ bừng mặt, lại như thế cái cảm giác ở bên nó khiến anh mất lý trí bất giác nắm lấy tay nó kéo gần về phía mình. Lần đầu vô thức anh nhìn nó gần thế này, cảm giác nghe được rõ âm thanh của chiếc lá bàng khô rơi xuống sân trường không người. Đôi mắt nó mở tròn đen láy ngạc nhiên đến tận cùng trí nhớ thi thoảng gợi nhắc nó về câu hỏi ngu ngốc của con bạn thân vào mấy hôm trước: "Mày thích thầy rồi đúng kh ông? Nhìn thầy với mày thân nhau cứ như cặp tình nhân ý... đừng bảo tim mày không đập nhanh khi ở cạnh thầy, biện hộ bằng lời nói dối vô dụng rằng mày ghét thầy giờ tao chẳng tin đâu!"
Thình Thịch... Thình Thịch...
"Thầy làm gì vậy? Bỏ em ra, em không thích đùa kiểu này. Em ghét thầy, thầy rõ hơn ai mà"
Nó gạt mạnh tay anh ra, chạy vụt ra khỏi cổng trường mà chẳng thèm quay mặt lại. Nó sợ, sợ bị anh vạch trần ra nó đang đỏ mặt, tim nó đang tăng vọt thất thường chỉ vì cử chỉ thân mật anh vừa làm. Nắm tay nó thôi, cười với nó, chỉ bài và chơi nhạc tặng nó... Những quan tâm đặc biệt từ anh tới nó sao giờ nó mới ngộ ra chứ? Đúng là ngốc, nó thích anh mất rồi. Nó đã thích người thầy của nó mất rồi, rất thích là đằng khác. Vô thức nó hỏi liệu anh có th& #237;ch nó không?
Cả tháng trời nó tránh mặt anh, vội vội vàng vàng tan học là vọt hết mức đến bến xe buyt và về nhà. Nó lưu số điện thoại anh vào mục danh sách đen mà chẳng hiểu sao nó lại làm thế. Nó tránh mặt anh ở trường cơ hồ làm như đang quen một anh chàng sinh viên đại học Bách Khoa nào ấy và rồi vô thức nó lại ngẩn ra khi biết trước đây anh cũng từng học Bách Khoa. Nó thấy khó chịu khi giấu giếm cảm xúc trước anh và anh cũng đâu thoải mái hơn nó tẹo nào.
Anh hối hận vì sai lầm của mình, tiến về phía nó một bước vội khiến nó sợ mà giật lùi hàng chục bước. Anh nhớ trước đây mỗi lần nó quay lưng đi, anh vô thức nhìn nó thật lâu. Không đơn giản dừng lại ở thích, anh dường như còn biết và yêu nó từ lâu nhưng rào cản về việc em trai anh thích nó quá lớn để chôn đi tình cảm của anh. Cái hồi anh là sinh viên đại học năm ba, có con bé lớp 8 nào ấy vô tình bị ba mẹ mắng thế là ôm chặt người lạ như anh 903; công viên, cô nhóc khóc như mưa phùn ý, ướt sũng vạt áo của anh vậy mà cứ ôm chặt anh khóc ngon lành. Vì anh là người lạ hay lúc ấy cô nhóc còn nhỏ nên quên anh trong ký ức. Bấy lâu nay anh kiếm tìm bóng hình nó nơi thành phố chặt hẹp đông người này và anh thấy cô nhóc đã trưởng thành ấy ở đây.
***
Mới vào tháng 5, mưa rào mùa hè khiến Ma Kết mệt mỏi đến độ sốt cao mà không đi dạy học được. Lần đầu tiên Kim Ngưu thấy trống vắng, trước giờ là nó tránh anh, là nó trốn tiết và ngủ gục môn của anh vậy mà hôm nay nó thấy lạc lõng. Nó sợ Ma Kết sẽ chuyển sang trường khác dạy học, nó sợ mất anh.
Sinh nhật nó, một hai giờ đêm mưa như trút nước dội lên nóc hiên khiến nó giật mình tỉnh giấc, khó ngủ khi nghĩ tới việc ngày mai tới trường nó lại không được gặp anh, chưa khi nào nó lại rơi vào trạng thái tồi tệ như lúc này... ước được anh tặng quà nhưng lại sợ gặp anh rồi nó thêm ảo tưởng. Nó rúc mình trong chăn lén bật mạng nhảy lên Zalo viết một cái status ngắn: "07.05.xyz
Mưa lạnh, em thích anh!"
***
Giữa trưa hè Ma Kết mệt mỏi nhoài người dậy khỏi giường, đêm qua anh sốt cao chắc mẹ đã lo lắng lắm. Đã 28 tuổi đời rồi vậy mà anh vẫn phiền mẹ chăm sóc thật tình có lỗi mà. Ngước nhìn điện thoại rung ầm ầm trên bàn với bài nhạc chuông báo chúc mừng sinh nhật anh đưa tay với lấy xem qua. Chân mày nhíu chặt lại, trước đây anh thường đưa nhóc con Nhân Mã mượn điện thoại mình nghịch linh tinh cơ hồ không để tâm cậu nhóc nghịch gì vì khi ấy Nhân Mã th 32;ờng xuyên nhập viện do tình trạng sức khoẻ nên cả nhà chiều chuộng lắm. Dòng thông báo sự kiện cài từ rất lâu hiện lên trước mặt anh cơ hồ như sét đánh ngang tai: "Ngày 07 tháng 05, mừng sinh nhật chị Kim Ngưu - Thiên Thần ngốc ra đời. Trái đất đang ngừng quay một giây để mừng sinh nhật chị. Em cũng đang ngừng thở một giây nè *tung bông*"
Năm nay, năm sau và tới năm sáu năm nữa vẫn là ngày 07 tháng 05 với cái sự kiện sinh nhật cùng lời chúc được soạn sẵn bên cạnh. Nhân Mã ngốc nghếch đã thật lòng làm điều này ư...
Cạchhh
Cánh cửa phòng mở hờ vừa kịp lúc mẹ Ma Kết bước vào, anh nhanh tay dấu vội điện thoại nhưng trên khoé mắt vẫn vương chút nước ươn ướt mi. Mẹ anh đặt nhẹ tô cháo lên bàn nhìn anh một cách ôn nhu.
"Mẹ... có phải là con quá vội vàng, ích kỷ không? Biết không được phép yêu mà cứ lấn sâu vào? Biết pháp luận cấm cản mà cứ tham lam muốn giữ..."
"Ngốc này, con đừng cứ nghĩ cho Nhân Mã mãi như vậy, tình cảm là thứ không thể ép buộc!"
Mẹ anh ngồi nhẹ lên giường, quàng tay ôm anh một cách dịu dàng ấm áp. Suốt một, hai giờ sáng anh sốt cao miệng cứ liên miên xin lỗi em trai mình vì lỡ yêu người nó đã từng thích. Cứ luôn miệng gọi tên Kim Ngưu rồi lại khóc oà lên như một đứa trẻ. Bấy lâu nay tốt nghiệp đại học xong lao vào công việc, thi trái chuyên ngành để được thoả mãn sở thích, chuyện gì cơ hồ cứ giấu lịm đi tự mình cam chịu tự trưởng thành. Có khi nào anh thấy mệt mỏi và bất lực trư 899;c cuộc sống không?
Chiều tối Ma Kết mặc chiếc sơ mi trắng, quần jean đen và đôi giày thể thao màu đỏ chói mắt. Anh bước dọc trên đường phố Hà Nội, cơ hồ nghĩ tới hôm nay là sinh nhật Kim Ngưu lại buồn rầu tạt vào quán rượu, uống say đến quên cả mọi thứ xung quanh. Hình ảnh đơn thuần cùng nụ cười mím môi thiếu tự tin của nó hiện lên trong đầu. Luật pháp, ranh giới giữa yêu và ghét, sự khó chịu trong lồng ngực.... anh đã thấm mệt mỏi với mọi thứ rồi thì phải.
9 giờ tối, cái bóng cao nghều đứng tựa người vào vách tường trước đôi mắt tò mò của mọi người, anh im lặng đứng đấy mắt dõi theo ánh đèn màu vàng nhạt của căn phòng nào kia. Nó thấy anh, kiên nhẫn đứng nhìn lên khe cửa kính phòng mình lòng thoáng chốc thấy vui, bất giác muốn ngồi im trên bàn học để anh thấy dáng người nó, bất giác không muốn kéo rèm cửa và quậy lung tung khi có người đang kiên nhẫn đứng chờ nó dưới ấy.
"Kim Ngưu, cái cậu thanh niên đứng ngoài kia có quen biết với con hả?"
"Ơ mẹ..." - Nó giật mình lắc đầu nguầy nguậy "Mẹ vào phòng khi nào thế hả? Con không quen anh ta"
"Ừ thế tao xuống bảo bố mày gọi công an phường....."
"Gì cơ? Để con, con xuống bảo bố cho. Mẹ cứ về phòng nghỉ đi"
Nó hốt hoảng, tròn mắt nhìn mẹ nó xong lao ngay xuống nhà chẳng thèm thông báo với bố câu gì chỉ viện lý do ra ngoài đổ rác để bố khỏi nghi ngờ. Nó vứt toạch túi rác vào thùng rác công cộng rồi phủi tay bước lẹ ra chỗ anh đứng, anh nhìn nó ấm áp tia sáng lấp lánh như sao nơi đôi mắt ấy.
"Anh nhớ em!"
Ma Kết quàng tay thật nhanh, anh ôm chặt nó vào lòng như ôm trọn cả thế giới nhỏ bé của anh vậy. Nó cố vùng vẫy ra khỏi người anh nhưng cái câu anh nhớ nó và mùi nước hoa nhạt nhạt pha hơi rượu nồng từ cơ thể anh phả vào sống mũi nó khiến tế bào trong cơ thể chợt duy trì trạng thái bất lực.
"Thầy ơi em đã nói... umm..m"
Anh hôn nó, hôn thật sâu và mãnh liệt, cứ mặc rượu cồn điều khiển lý trí hơi ấm từ nó khiến anh không kiểm soát được bản thân. Lúc đầu nó cựa quậy, phản kháng trong lòng anh trước cái kissing bất ngờ ấy. Mắt nó mở tròn, đầu óc rối tung những suy nghĩ lộn xộn mất trật tự, nhưng rồi dần dần nó nhắm hờ mắt cảm nhận hương vị vừa ngọt lại cay cay của rượu từ anh mang tới. Mặc ngày mai ra sao nó thích cảm giác tim đập mạnh này, nó thích cách anh xưng hô: "Anh - em" với nó chứ không như xưa: "Tôi - em".
Gần 10 giờ tối, nó pha ly nước chanh mát lạnh rồi lén lút mang ra ghế đá gần nhà nó nơi anh ngồi. Con gái khi lớn lên rồi biết yêu vào thì thành kẻ trộm luôn. Nó cười khúc khích khi thấy anh nhăn trán cố uống sạch cái vị chua lét từ ly nước chanh nó cẩn thận mang ra. Ánh đèn đường phủ lên anh và nó một nét gì đó dịu dàng ấm áp.
"Thầy ơi, thực ra thì..."
Nuốt nước bọt cái ực xuống cổ họng. Nó biết anh đã tỉnh rượu, biết người lớn như anh vừa ý thức được việc anh làm với nó. Đúng thế, anh - thầy giáo dạy thanh nhạc nó từng rất ghét lại thích nó và đây là một sự thật không thể phủ nhận.
"Em nói đi, anh nghe rõ mà!"
"Em, thầy ơi thực ra thì... thì em cũng có chút thích thầy. À không, em thích anh mới phải"
"Đồ ngốc!"
Ma Kết đỏ mặt tim anh lại hẫng đi một nhịp, nhìn nụ cười mím môi của nó bất giác anh muốn giữ nó bên mình thật chặt. Nó chỉ cần thích anh, có cảm giác với anh là đủ rồi, anh trưởng thành hơn vậy nên để anh quan tâm chăm sóc và yêu nó thật nhiều là được.
"Vậy là sao?"
"Oh, anh đúng là thầy giáo, cái gì cũng biết nha!"
"Nhưng thời gian anh không ở trường,... Anh sẽ làm gia sư riêng của em. Chạy đâu cho thoát"
Cô học trò ngốc đang ngây người không hiểu bài, thật đáng yêu quá đi. Phía trên cao những vì sao lấp lánh chiếu rọi vạn vật. Chúng ca hát và nhảy múa cùng tiếng cười của đôi hồ điệp nào ấy.
Thích anh~ thích anh~
Cố lấy dũng khí cầm bút lên.
Muốn đem bí mật của lòng em.
Nói hết cho anh hay.
Thầy Ma Kết~ Thầy Ma Kết ~
Anh đọc xong lá thư này.
Sẽ cảm nhận được trái tim em.
Nhớ rõ lần đầu tiên thấy anh.
Nụ cười đó thật đẹp
Ôm bé mèo, anh khi đó chỉ 22 thôi
Cưng chiều trong ánh mắt.
Còn có đôi mắt một lớn một nhỏ.
Khiến cho em say mê.
Thích anh~ Thích anh~
Thích anh không rõ vì nguyên do gì.
Tất cả những gì đã trải qua cùng anh.
Không gì có thể sánh được.
Thầy Ma Kết ~ Thầy Ma Kết~
Muốn đến gần anh.
Sưởi ấm trái tim sợ hãi của anh...
Khoảng cách rồi thời gian.
Cũng không làm vơi đi nỗi nhớ trong em.
Yêu vô cùng khoảnh khắc vội vàng gặp mặt anh.
Anh cũng không nói lưu luyến.
Nhưng tất cả cảm động, hạnh phúc, quyến luyến.
Đều hiện lên qua ánh mắt anh.
Thích anh~ Thích anh~
Không thể nào quên được.
ĐÔi mắt ngập nước ấy.
Yên lặng khóc.
Thầy Ma Kết~ Thầy Ma Kết~
Anh đã từng cất tiếng ca rằng niềm tin của em.
Là thứ đẹp nhất.
Anh nói thích anh nhưng không được để mất lý trí.
Đừng bỏ lỡ cuộc đời của chính mình.
Tương lai của chúng ta rồi sẽ có một người tốt đẹp.
Sẽ mãi ghi nhớ.... lời anh đã nói....
Thích anh~ Thích anh~
Yên lặng nghe tiếng anh hát.
Nhìn anh mạnh mẽ kiên cường.
Cùng anh trưởng thành
Thầy Ma Kết ~ Thầy Ma Kết ~
Thích anh không vì lý do gì.
Anh là âm thanh tuyệt vời nhất trong lòng em.
Thích anh, thích anh.
*Đây là bài hát các fan Trung Quốc gửi tặng Shim Chang Min. Có tên: "Bức thư gửi Shim Chang Min" vì Yunki thấy hợp nên thêm bớt vài từ. Không thích bài này cũng không sao!*